Ngưng yêu
Pein (Admin) [Off] 14.08.2016 / 15:12:24 |
Sau khi biết kết quả thi đại học, Tùng hào hứng lên đường đi du lịch Hồng Kông trong khi Như phải chật vật xin việc tại vài cửa hàng quần áo…
Khoảnh khắc khi biết được mình đã đậu đại học là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong đời. Điều quan trọng hơn, ngành học ấy là ngành mà hai đứa đam mê cháy bỏng. Tùng sẽ trở thành sinh viên trường đại học Kiến Trúc, còn Như là nhà kinh doanh tương lai.
Tùng và Như đã có những tháng ngày quấn quít suốt thời đi học. Tình cảm trong sáng và hồn nhiên, hoàn toàn không hề có những ước vọng về một cuộc sống đầy đủ dư dả. Tùng từng nói: “Tiền bạc không làm nên hạnh phúc. Chỉ cần có tình cảm chân thành với nhau là đủ”. Cũng phải, Tùng là công tử nhà giàu, Tùng chẳng cần phải mơ ước vì Tùng đã có gần như tất cả những gì người khác ước mơ: đẹp, nhà giàu, đậu đại học, gia đình hạnh phúc và một cô người yêu xinh xinh, tính cách hiền dịu. Trên đời này, hiếm ai may mắn như vậy.
“Nhưng làm cách nào để hạnh phúc khi lúc nào cũng thiếu tiền?” – Câu hỏi đặt vấn đề của Như làm Tùng lúng túng. Góc sân trường vắng tênh, những chiếc lá khô rơi uốn lượn theo cơn gió. Buổi chiều buồn. Một khúc sinh nhạc không lời văng vẳng đâu đó bên những gốc cây phượng sậm màu…
Như có hoàn cảnh đặc biệt, mẹ mất sớm, cha phải làm đủ thứ việc để nuôi Như nên người. Hai cha con cứ thể sống đấp đổi qua ngày, không thể gọi là nghèo rách nát nhưng chẳng bao giờ dư dả. Trong Như luôn ấp ủ một khát vọng cháy bỏng: “Phải cố gắng học để cuộc đời mình sang trang”. Hồi Như còn nhỏ, vì không có tiền thuốc thang mà mẹ Như sinh bệnh, cha Như cũng vì nghèo mà không được đi học đến nơi đến chốn, cũng vất vả.
Một năm trôi qua, hàng ghế đá năm nào đã tạm lặng im trong miền kí ức. Tùng và Như vẫn gắn bó với nhau vì tình yêu chân thành, ba năm rồi còn gì…
“Tớ chuẩn bị đi du lịch…” – Tùng thông báo với Như, rồi lắc lắc cái chuông gió treo ở khung cửa sổ… Ngoài sân, cỏ xanh rì và gió mát rượi.
“Chừng nào về?”
“Không biết nữa. Tớ sẽ trở về trong khoảng thời gian sớm nhất có thể”
“Thích thế…”
“Đi cùng không?” – Tùng nheo mắt
“Cậu làm như dễ. Tớ chưa đủ bản lĩnh để đi xa và đi lâu với duy nhất mình cậu”
Tùng cười thật to, rồi quay sang nắm tay Như, ánh mắt ấm áp, chan chứa bao tình cảm: “Xa nhau lâu, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé”
Như không nói gì, chỉ mỉm cười, nhìn sơ qua một góc phòng của Tùng, mà có khi nằm mơ, nó cũng chẳng bao giờ được ở trong căn phòng như thế. Giấu nhẹm đi nỗi buồn vô cớ, Như bước ra, đạp xe về. Tùng đứng nhìn rất lâu…
o0o
Những ngày đầu, Như cảm thấy heo hút và có một lỗ hổng lớn trong tim. Nghe đâu, Tùng đi du lịch với hội quý tộc ở trung tâm anh ngữ Việt Mỹ. Những nỗi hoài nghi, tủi hờn, nhung nhớ, lo lắng… thay phiên nhau cào xé ruột gan Như… Hồi còn đi học, hai đứa ngày nào cũng gặp mặt, nhắn tin… Bẵng hai ngày không gặp đã thấy nhớ. Bây giờ Tùng đi không biết khi nào về, và liệu khoảng thời gian “ngưng yêu” ấy có làm tình cảm nhạt phai? Như không rõ…
“Như hả. Tùng nè. Đang ở Disney Land. Sẽ có quà cho Như. Chờ nha” – nghe giọng Tùng thân quen qua điện thoại, Như an tâm phần nào
Một tuần sau, Như bắt đầu mở rộng các mối quan hệ với hội bạn và tích cực đi tìm việc làm. Nó lấp hết tất cả các khoảng thời gian trống và không cho mình nghỉ ngơi. Sáng đi dọn dẹp nhà cho một gia đình người nước ngoài, trưa qua trông coi tại một cửa hàng quần áo, chiều lại đi dạy kèm môn Anh Văn và tối đi chơi cùng bạn thân, bạn mới quen, bạn lâu năm trên mạng, hoặc làm những việc không tên nào đó. Nó chẳng còn thời gian để suy nghĩ về nỗi buồn, hoặc sự chông chênh giữa các mối quan hệ. Bận rộn, cuộc sống có ý nghĩa hơn, được làm những việc có ích sẽ thấy vui, và khỏa lấp đi nỗi nhớ. Lúc trước, đi chơi với Tùng, học với Tùng, nấu ăn cũng với Tùng, Như bỏ quên đi hội bạn gái độc thân vui tính. Bây giờ gặp lại, thấy họ trẻ trung và yêu đời hơn. Thời gian họ giao cảm với đời đủ để khiến họ không cần tình cảm… Đôi khi Như chợm nghĩ, hình như mình đang ngưng yêu, vì bây giờ, Tùng có về hay không cũng chẳng quan trọng. 18 tuổi, tràn đầy khát vọng và luôn muốn cống hiến chút gì đó cho cuộc sống, Như thấy có đôi khi tuổi trẻ trôi qua lãng phí chỉ vì dành thời gian vun đắp tình yêu quá nhiều…
Những cuộc gọi thưa dần, những tin nhắn nội dung rời rạc, những dòng offline đơn giản. Như trở nên vô cảm. Đôi khi một cơn gió tạt ngang qua đã tái hiện lại giùm Như khoảng thời gian khi còn đi học. Gặp mặt nhau mãi nên thành thói quen. Cũng giống như ta thích đi công viên vào chủ nhật hàng tuần. Nhưng nếu ngưng thói quen một thời gian thì cuộc sống cũng chẳng có gì thay đổi quá đáng…
Trên Facebook của Tùng tràn ngập hình ảnh. Có những tấm Tùng chụp với cô bạn gái sành điệu và cá tính cực… Như có cảm giác, Tùng cũng ngưng yêu rồi… Hoặc ngưng yêu để thích một ai đó, chỉ đơn giản như cơn say nắng… Như cười buồn. Kể ra, hoàn cảnh khác nhau, chuyện gì sẽ xảy ra, Như đã dự tính trước tất cả. Nó chỉ mong mọi thứ đừng trôi qua quá nhanh…
Những khoảng lặng rộng dần, Sự bận rộn kéo căng thời gian và Như chẳng còn những buổi đêm ngắm sao ủ rũ. 20 ngày trôi qua, cuộc sống của Như sau khi thi đại học bỗng chốc khá thú vị và Như cứ muốn như thế mãi…
Nếu không có Tùng, Như cũng vẫn sẽ vui như vậy. Như thấy, Như đã lãng phí rất nhiều từ khi xác định mối quan hệ lâu dài với Tùng…
“Tớ chuẩn bị về đây” – Tùng nhắn tin – “Thích thật. Được mở mang tầm mắt hẳn”
“Ừ. Về sớm rồi hai đứa cùng đi làm việc hén. Tại cửa hàng thời trang còn tuyển nhân viên đó”
“Tùng không có thời gian để làm. Sau chuyến này, Tùng sẽ đi Nha Trang nữa…”
“Ừ…” – Như không còn thấy cả hai thân thiết như xưa…
Tùng về, mang theo rất nhiều quà. Nhưng tính Tùng thay đổi tí xíu. Thích thể hiện, lạnh lùng và khó nắm bắt. Lúc Như hời hợt thì Tùng bày tỏ sự quan tâm, nh