* Thông báo Vào giờ cao điểm nếu xảy ra lỗi timeout thì mọi người refresh lại trình duyệt nhé, lỗi này của nhà sản xuất mình sẽ cố gắng sửa lại trong thời gian sớm nhất. Mong mọi người thông cảm!
Bấm like để theo dõi goctai4u !
Nếu Em Không Phải Tình Đầu
Pein (Admin) [On] 17.12.2015 / 05:34:29 |
ng ô cửa ấy vì biết em thích đón gió, thích nắng tràn ngập căn phòng buổi sớm mai và vì biết em thích hít hà cảm giác của mùa đông hay ngắm bình minh vào sáng sớm... vì em vẫn than thở với anh hàng ngày: "Phòng em chẳng có chút ánh sáng nào". Vậy là từ bây giờ, em có thể đưa tay hứng những cơn gió, hít hà hơi lạnh và ngắm nhìn phố xá, dòng người tấp nập hối hả mỗi buổi sớm thức dậy, cánh cửa sổ tràn ngập nắng, tràn ngập gió và tràn ngập yêu thương.
Em yêu anh... vì vô vàn những lý do khác nữa... hay chỉ đơn giản là yêu anh!
Em yêu anh nhiều đến thế vậy mà sao những nghi ngờ trong em vẫn chưa dứt, em hứa rồi mà em lại nuốt lời, em ghen với chị.
Chị là người đầu tiên làm trái tim anh rung động, người đầu tiên anh nắm tay, người đầu tiên gục lên đôi vai anh, người đầu tiên anh thì thầm lời của gió thì thầm lời yêu... thế là quá đủ để có nhiều những lần đầu tiên, em luôn là người thứ hai sau chị!
Em ghen với chị mỗi lần anh nhắc tới chị, ánh mắt anh thật dịu dàng, giọng nói anh chậm rãi có chút gì đó luyến tiếc nhớ mong... do em cảm nhận hay cảm xúc trong con tim em mách bảo?
Em chìm sâu vào giấc ngủ với những suy nghĩ mông lung chẳng có đầu có cuối trong đầu em tràn ngập hình ảnh về chị.
***
Hà Nội mùa đông!
Đông đến lạnh lẽo khi những cơn gió rét buốt luồn qua khe cửa, khi những cành cây lá xác xơ, khi những cánh chim mỏi mệt đi tìm nơi trú ẩn, khi những đứa trẻ đánh giày độc manh áo cọc với đôi môi run rẩy thâm sì và bàn tay nổi gân xanh nhem nhuốc...
Cốc café nóng buổi sáng, em hít hà hương thơm nồng của café, nhấp một ngụm nhỏ và cảm nhận nó, thật gần. Tựa đầu trên ô cửa nhỏ ngắm nhìn phố xá của một ngày mới ồn ào tập nập. Mùa đông rồi, mà vẫn thấy ngào ngạt mùi hoa sữa, hình như cái hương thơm ấy vẫn lang thang đâu đó bên khung cửa sổ?
Đông đến góc phố vẫn âm thầm đón nhận hương hoa sữa ven đường, rất nhẹ... ẩn khuất trong làn sương sớm vô hình, những chùm hoa sót lại của mùa thu giấu mình trong cái lạnh của mùa đông, nép mình trên những cành cây sắp cỗi! Đông đến cây lá cũng buồn hơn, nhớ hơn, và lạnh hơn!
Âm chuông tin nhắn điện thoại vang lên - của anh: "Nhìn xuống cửa nhà đi cô bé?" - em chạy về phía ô cửa sổ, ngạc nhiên.
- Ơ, anh kìa, anh đến từ lúc nào?
Em vội vàng lao xuống cầu thang như một tên lửa... chắc lúc đó ai nhìn thấy em thì tức cười lắm vì em vốn là con bé chậm chạp mà.
- Ơ, anh đến lâu chưa, trời lạnh lắm, sao đứng đó. Em mắt tròn mắt dẹt...
- Sao nữa, hôm qua có người làm anh mất ngủ, cho nên thế này đây... anh nháy mắt tinh nghịch.
- Ai cơ... Không phải em đây chứ? Em đỏ mặt quay đi.
-Ôh, một ai đó rất trẻ con đã hứa rồi mà nuốt lời nhé. Anh cười hồn nhiên.
- Em cười thầm... chắc không phải em rồi! Em chẳng bao giờ nuốt lời với ai đâu.
Bất chợt một cơn gió thổi qua lạnh cóng, em rùng mình... anh kéo em vào lòng, ôm em... và thì thầm vào tai em.
- Ngốc ạ, chị ấy là quá khứ, rất lâu rất lâu rồi... còn em là hiện tại bây giờ và mãi mãi...
Anh yêu em, yêu cảm giác được che chở cho em như thế này này... yêu tất cả những gì thuộc về em, không ai khác chỉ em thôi anh yêu một cô bé ngốc hay cười. Như thế nào nhỉ, ở bên cạnh em, anh lạnh lùng nhưng bí ẩn. Chẳng ai khai phá nổi trái tim của anh đâu - trừ em. Hiểu chưa?
Em chẳng biết nói gì, như mọi khi chỉ biết tựa đầu vào vai anh và khóc như một đứa trẻ vừa bị cô giáo trách phạt...
Gió quá, cơn gió nào lang thang cứ quấn quýt bám lấy em...
Cây lấy thân che chở cho Lá, không để cho Lá theo làn gió bay đi. Những cành cây vươn mình ôm trọn lấy Lá vào lòng, lá ấm áp. Lá vừa cười vừa khóc vì cảm thấy thật hạnh phúc... còn thứ gì mong manh như làn gió nhưng vững chãi như cây... Em biết tại sao em yêu anh nhiều đến thế! - con tim em mách bảo.
Em hứa...
Nếu em không phải là tình đầu em sẽ không ghen khi anh kể cho em nghe về chị ấy... thật đấy!
Em yêu anh... vì vô vàn những lý do khác nữa... hay chỉ đơn giản là yêu anh!
Em yêu anh nhiều đến thế vậy mà sao những nghi ngờ trong em vẫn chưa dứt, em hứa rồi mà em lại nuốt lời, em ghen với chị.
Chị là người đầu tiên làm trái tim anh rung động, người đầu tiên anh nắm tay, người đầu tiên gục lên đôi vai anh, người đầu tiên anh thì thầm lời của gió thì thầm lời yêu... thế là quá đủ để có nhiều những lần đầu tiên, em luôn là người thứ hai sau chị!
Em ghen với chị mỗi lần anh nhắc tới chị, ánh mắt anh thật dịu dàng, giọng nói anh chậm rãi có chút gì đó luyến tiếc nhớ mong... do em cảm nhận hay cảm xúc trong con tim em mách bảo?
Em chìm sâu vào giấc ngủ với những suy nghĩ mông lung chẳng có đầu có cuối trong đầu em tràn ngập hình ảnh về chị.
***
Hà Nội mùa đông!
Đông đến lạnh lẽo khi những cơn gió rét buốt luồn qua khe cửa, khi những cành cây lá xác xơ, khi những cánh chim mỏi mệt đi tìm nơi trú ẩn, khi những đứa trẻ đánh giày độc manh áo cọc với đôi môi run rẩy thâm sì và bàn tay nổi gân xanh nhem nhuốc...
Cốc café nóng buổi sáng, em hít hà hương thơm nồng của café, nhấp một ngụm nhỏ và cảm nhận nó, thật gần. Tựa đầu trên ô cửa nhỏ ngắm nhìn phố xá của một ngày mới ồn ào tập nập. Mùa đông rồi, mà vẫn thấy ngào ngạt mùi hoa sữa, hình như cái hương thơm ấy vẫn lang thang đâu đó bên khung cửa sổ?
Đông đến góc phố vẫn âm thầm đón nhận hương hoa sữa ven đường, rất nhẹ... ẩn khuất trong làn sương sớm vô hình, những chùm hoa sót lại của mùa thu giấu mình trong cái lạnh của mùa đông, nép mình trên những cành cây sắp cỗi! Đông đến cây lá cũng buồn hơn, nhớ hơn, và lạnh hơn!
Âm chuông tin nhắn điện thoại vang lên - của anh: "Nhìn xuống cửa nhà đi cô bé?" - em chạy về phía ô cửa sổ, ngạc nhiên.
- Ơ, anh kìa, anh đến từ lúc nào?
Em vội vàng lao xuống cầu thang như một tên lửa... chắc lúc đó ai nhìn thấy em thì tức cười lắm vì em vốn là con bé chậm chạp mà.
- Ơ, anh đến lâu chưa, trời lạnh lắm, sao đứng đó. Em mắt tròn mắt dẹt...
- Sao nữa, hôm qua có người làm anh mất ngủ, cho nên thế này đây... anh nháy mắt tinh nghịch.
- Ai cơ... Không phải em đây chứ? Em đỏ mặt quay đi.
-Ôh, một ai đó rất trẻ con đã hứa rồi mà nuốt lời nhé. Anh cười hồn nhiên.
- Em cười thầm... chắc không phải em rồi! Em chẳng bao giờ nuốt lời với ai đâu.
Bất chợt một cơn gió thổi qua lạnh cóng, em rùng mình... anh kéo em vào lòng, ôm em... và thì thầm vào tai em.
- Ngốc ạ, chị ấy là quá khứ, rất lâu rất lâu rồi... còn em là hiện tại bây giờ và mãi mãi...
Anh yêu em, yêu cảm giác được che chở cho em như thế này này... yêu tất cả những gì thuộc về em, không ai khác chỉ em thôi anh yêu một cô bé ngốc hay cười. Như thế nào nhỉ, ở bên cạnh em, anh lạnh lùng nhưng bí ẩn. Chẳng ai khai phá nổi trái tim của anh đâu - trừ em. Hiểu chưa?
Em chẳng biết nói gì, như mọi khi chỉ biết tựa đầu vào vai anh và khóc như một đứa trẻ vừa bị cô giáo trách phạt...
Gió quá, cơn gió nào lang thang cứ quấn quýt bám lấy em...
Cây lấy thân che chở cho Lá, không để cho Lá theo làn gió bay đi. Những cành cây vươn mình ôm trọn lấy Lá vào lòng, lá ấm áp. Lá vừa cười vừa khóc vì cảm thấy thật hạnh phúc... còn thứ gì mong manh như làn gió nhưng vững chãi như cây... Em biết tại sao em yêu anh nhiều đến thế! - con tim em mách bảo.
Em hứa...
Nếu em không phải là tình đầu em sẽ không ghen khi anh kể cho em nghe về chị ấy... thật đấy!
Đánh giá của bạn là góp ý quan trọng giúp Admin nâng cao chất lượng bài viết !
Liên quan | Khác
Ngưng yêu ( lượt xem)
ngốc à ! anh yêu em thật đấy không đùa đâu ( lượt xem)
Ngốc ak, tau yêu mi ( lượt xem)
Ngốc ah, anh đâu có khóc ( lượt xem)
• LIÊN HỆ - HỖ TRỢ
Email: vuahaitac81@gmail.com
SDT: 01692231944 [SMS]