* Thông báo Vào giờ cao điểm nếu xảy ra lỗi timeout thì mọi người refresh lại trình duyệt nhé, lỗi này của nhà sản xuất mình sẽ cố gắng sửa lại trong thời gian sớm nhất. Mong mọi người thông cảm!
Bấm like để theo dõi goctai4u !
Đọc tiểu thuyết, Ngôi Nhà Có Cái Cổng Cao Cao [[full]
Pein (Admin) [Off] 14.08.2016 / 15:12:05 |
u muốn nhắc để Thiên Tử nhớ đến việc giúp Thiên Tư tiến bộ hơn. Kì thi học kì trước, cũng là do nó lơ là, vì chuyện riêng của mình mà kéo cậu ta tuột hạng theo, nên học kì này nó rất lo lắng cho THiên Tư. Thiên Tử nhìn nó mỉm cười, cậu ta đang ngồi ở bàn vi tính, bỗng dưng đứng dậy tiến từ từ về phía nó.
- Dường như cô bé đang lo lắng cho THiên Tư phải không…nè?
DU DU bất chợt ngẩng mặt lên, vì câu hỏi mang tính khẳng định đó dường như đánh trúng vào suy nghĩ của nó. Nó ấp a, ấp úng, không biết trả lời sao. NÓ lùi từ từ từng bước chung
nhịp với cái tiến từng bước của Đại Thiếu gia. Tâm trạng nó đang rối bời, mặt thì đỏ ửng lên, mà không thể suy nghĩ thêm được gì để ứng phó với anh ta.
- Một…
Trời ơi, anh ta lại định chơi chiêu cũ, nếu không trả lời trong vòng 3 tiếng đếm mà không có câu trả lời, nó sẽ bị anh ta hôn mất.
- Hai….
- B..
- Đúng vậy.
Du DU cúi gằm mặt và nhắm chặt mắt lại.
- ĐÚng như anh suy nghĩ, Nhóc rất lo lắng cho Thiên Tư.
- Không phải như anh nghĩ đâu, đây chỉ vì cảm thấy….
- Thấy gì…nè?
- Thấy….
- Một…
- Thấy có lỗi.
Du DU thở hổn hển, nó bị trò chơi áp lực này nắm hết tinh thần rồi, buộc phải nói ra những gì đang nghĩ trong đầu. Cách hỏi cung để đối phương khai ra những lời thật lòng của anh ta quả thật rất lợi hại.
- Vậy hỏi Nhóc một câu nữa, giữa Thiên Tư và Thiên Tứ, Nhóc thích ai nè?
“Trời ơi, anh ta đang hỏi gì vậy?” Một câu hỏi mà Du DU bỗng dưng trở nên lưỡng lự, và rất khó trả lời. Một người làm trong nhà không thể nỏi ra lời thích cậu chủ của mình, mà lại là thích một hotboy trong trường nữa. Nó lúng túng, nhưng miệng của THiên Tử đang dần tiến về nó, và anh ta đang bắt đầu đếm, nó phải làm sao đây?
- Một…
- Hai…
- Là Thiên…. Tứ…
- Ồ, vậy là Nhóc đã nói ra người trong lòng Nhóc. ANh đã mong Nhóc nói tên anh, vậy mà thất vọng quá…
Nói rồi, cậu ta quay lại bàn làm việc, không quên cho nó một nụ cười bí hiểm. KHông hiểu sao câu nói đùa của THiên Tử lại làm cho DU DU rất nhẹ lòng, có lẽ anh ta nói vậy để DU Du có thể bớt bối rối. Du Du cố gắng định thần lại. NÓ nhớ lại cảm giác lúc bị tra hỏi. Trong khoảnh khắc 2 cái tên được nêu ra đó, bỗng dưng Du Du có gì đó lưỡng lự. Đáng lẽ nó đã có thể nói ra cái tên Thiên Tứ ngay tức khắc chứ, nhưng dường như trái tim của nó đang bị dao động…
- À, đúng rồi, ngày mai Nhóc có thể làm cho anh cái bánh ngọt được không?
- Dạ được ạ, Đại Thiếu gia.
Du Du rời phòng Thiên Tử, mà trong lòng cảm thấy gì đó rất mâu thuẫn. Cánh cửa khép lại, Thiên Tử ngừng đánh máy, mà nhảy phóc lên giường. Anh ta thở dài một cái.
- CHúng nó lại rơi vào tình cảm tay ba rồi, rắc rối đây!
***
Tại phòng Thiên Tư
- Anh vào đây có việc gì?
- Anh chợt nhớ ra là kì thi đợt 1 sắp bắt đầu, mà anh lại hứa với bà bà là phải giúp em trở về vị trí như lần trước.
- Vậy anh định kèm em học à?
- Đương nhiên là không, anh không có thời gian, anh phải giải quyết việc ở công ty. Nhưng anh có một phương pháp, có lẽ là hữu hiệu.
- Phương pháp gì?
- Có lẽ em cũng không thoải mái gì khi gia sư là anh, và cũng không thỏai mái gì khi vắng đi một người gia sư đáng yêu đã dạy em trước kia.
- Anh nói gì em không hiểu.
- Chúng ta thỏa thuận như thế này nhé… Nếu em lọt vào top 20, anh sẽ nói bà bà trả DU Du lại làm gia sư cho em.
- Tại sao em phải làm vậy?
- Chẳng phải em thích học với cô bé đó sao?
- Em không có.
- Vậy mà không hiểu sao khi lần đầu tiên em lại có thể lọt vào top 20 chỉ sau mấy tuần cô bé đó kèm em. Với lại, đây sẽ là cơ hội để em có thể thay đổi tình thế hiện giờ…vì bây giờ em đang bị chậm…rất nhiều bước.
Thiên Tư bỗng dưng im lặng. QUả thật là nhờ có DU DU, cậu ta mới có động lực học, và có điều gì đó sôi sục trong lòng, thúc giục THiên Tư chấp nhận lời đề nghị của Thiên Tử. Cậu ta rất muốn được nhìn Du DU ngồi kế bên, được ngắm cô ấy lúc ngủ gật, cãi nhau với cô ấy hằng ngày. Những ngày nay, Thiên Tư cố gắng tránh né tình cảm của mình, và cố tình lạnh nhạt với Du DU, nhưng điều đó lại làm lòng cậu ta lại càng thêm nặng nề. Nếu cứ như lúc trước, quan hệ chủ tớ, gia sư và học trò, có lẽ sẽ tốt hơn. “Nhưng sao anh Thiên Tử lại nói rằng mình chậm…nhiều bước, chẳng lẽ anh ta nhận ra mình là kẻ thua cuộc?”
- Quả thật người ta nói anh có thể đóan được suy nghĩ của mọi người. Em đồng ý điều kiện đó.
- Ok, vậy tốt, chờ kết quả của em.
NÓi rồi THiên Tử rời phòng, Thiên Tư thả mình dài xuống giường. Kể từ hôm nay cậu ta phải tự ôn luyện, và lọt vào top 20 nhờ vào năng lực của mình, tất cả chỉ để có thời gian gần Du Du…như vậy là quá đủ.
THiên Tử mỉm cười sau cánh cửa. “Như vậy là cách để giúp Thiên Tư tăng hạng tốt nhất mà không cần kèm cặp gì..”
***
Du Du dậy từ sáng tinh mơ và bước vào bếp. Nó nhờ bà Khaly cho nó mượn bếp để làm bánh ngọt cho Đại Thiếu gia. Không hiểu sao cậu ta lại kêu nó làm thứ bánh này, mà bắt buộc phải là ngày hôm nay cơ chứ.
- Ủa Du Du, em cũng làm bánh ngọt à, làm cho ai vậy?
- Dạ, cho đại thiếu gia!
- Trời, em thích cậu ta rồi sao?
- Làm gì có, cậu chủ kêu em làm mà.
- ồ, vậy mà chị tưởng…
- Tưởng gì kì vậy, chỉ là cái bánh ngọt thôi mà, đâu phải làm cho người nào là thích người đó cơ chứ? Mà
chị vào đây làm gì vậy, cũng cầm bột nữa, tính làm bánh nữa hả?
- ủa em không biết gì thật hả?
Mặt Du Du ngơ ngác, chị Uyển Thanh thì đang phì cười, có lẽ Du Du ở Đum Cha nên không biết truyền thống về ngày này ở Chu Rung.
- Chuyện gì mà chị không nói, chỉ đứng cười vậy?
- Hôm nay là “Ngày bánh ngọt”.
- Ngày bánh ngọt?
- Đúng vậy, các cô gái vào ngày này sẽ làm bánh ngọt cho người con trai mà mình thích, và người con trai mà mình biết ơn…Không nhất thiết là tình yêu, mà có thể là mình đã mang ơn gì đó, cần cám ơn thì đều có thể tặng bánh, nên cũng có thể tặng đến 4,5 hoặc có khi 10 người nếu mình nghĩ ra. Và điều đặc biệt là người con trai được tặng nhất định phải nhận, và không
- Dường như cô bé đang lo lắng cho THiên Tư phải không…nè?
DU DU bất chợt ngẩng mặt lên, vì câu hỏi mang tính khẳng định đó dường như đánh trúng vào suy nghĩ của nó. Nó ấp a, ấp úng, không biết trả lời sao. NÓ lùi từ từ từng bước chung
nhịp với cái tiến từng bước của Đại Thiếu gia. Tâm trạng nó đang rối bời, mặt thì đỏ ửng lên, mà không thể suy nghĩ thêm được gì để ứng phó với anh ta.
- Một…
Trời ơi, anh ta lại định chơi chiêu cũ, nếu không trả lời trong vòng 3 tiếng đếm mà không có câu trả lời, nó sẽ bị anh ta hôn mất.
- Hai….
- B..
- Đúng vậy.
Du DU cúi gằm mặt và nhắm chặt mắt lại.
- ĐÚng như anh suy nghĩ, Nhóc rất lo lắng cho Thiên Tư.
- Không phải như anh nghĩ đâu, đây chỉ vì cảm thấy….
- Thấy gì…nè?
- Thấy….
- Một…
- Thấy có lỗi.
Du DU thở hổn hển, nó bị trò chơi áp lực này nắm hết tinh thần rồi, buộc phải nói ra những gì đang nghĩ trong đầu. Cách hỏi cung để đối phương khai ra những lời thật lòng của anh ta quả thật rất lợi hại.
- Vậy hỏi Nhóc một câu nữa, giữa Thiên Tư và Thiên Tứ, Nhóc thích ai nè?
“Trời ơi, anh ta đang hỏi gì vậy?” Một câu hỏi mà Du DU bỗng dưng trở nên lưỡng lự, và rất khó trả lời. Một người làm trong nhà không thể nỏi ra lời thích cậu chủ của mình, mà lại là thích một hotboy trong trường nữa. Nó lúng túng, nhưng miệng của THiên Tử đang dần tiến về nó, và anh ta đang bắt đầu đếm, nó phải làm sao đây?
- Một…
- Hai…
- Là Thiên…. Tứ…
- Ồ, vậy là Nhóc đã nói ra người trong lòng Nhóc. ANh đã mong Nhóc nói tên anh, vậy mà thất vọng quá…
Nói rồi, cậu ta quay lại bàn làm việc, không quên cho nó một nụ cười bí hiểm. KHông hiểu sao câu nói đùa của THiên Tử lại làm cho DU DU rất nhẹ lòng, có lẽ anh ta nói vậy để DU Du có thể bớt bối rối. Du Du cố gắng định thần lại. NÓ nhớ lại cảm giác lúc bị tra hỏi. Trong khoảnh khắc 2 cái tên được nêu ra đó, bỗng dưng Du Du có gì đó lưỡng lự. Đáng lẽ nó đã có thể nói ra cái tên Thiên Tứ ngay tức khắc chứ, nhưng dường như trái tim của nó đang bị dao động…
- À, đúng rồi, ngày mai Nhóc có thể làm cho anh cái bánh ngọt được không?
- Dạ được ạ, Đại Thiếu gia.
Du Du rời phòng Thiên Tử, mà trong lòng cảm thấy gì đó rất mâu thuẫn. Cánh cửa khép lại, Thiên Tử ngừng đánh máy, mà nhảy phóc lên giường. Anh ta thở dài một cái.
- CHúng nó lại rơi vào tình cảm tay ba rồi, rắc rối đây!
***
Tại phòng Thiên Tư
- Anh vào đây có việc gì?
- Anh chợt nhớ ra là kì thi đợt 1 sắp bắt đầu, mà anh lại hứa với bà bà là phải giúp em trở về vị trí như lần trước.
- Vậy anh định kèm em học à?
- Đương nhiên là không, anh không có thời gian, anh phải giải quyết việc ở công ty. Nhưng anh có một phương pháp, có lẽ là hữu hiệu.
- Phương pháp gì?
- Có lẽ em cũng không thoải mái gì khi gia sư là anh, và cũng không thỏai mái gì khi vắng đi một người gia sư đáng yêu đã dạy em trước kia.
- Anh nói gì em không hiểu.
- Chúng ta thỏa thuận như thế này nhé… Nếu em lọt vào top 20, anh sẽ nói bà bà trả DU Du lại làm gia sư cho em.
- Tại sao em phải làm vậy?
- Chẳng phải em thích học với cô bé đó sao?
- Em không có.
- Vậy mà không hiểu sao khi lần đầu tiên em lại có thể lọt vào top 20 chỉ sau mấy tuần cô bé đó kèm em. Với lại, đây sẽ là cơ hội để em có thể thay đổi tình thế hiện giờ…vì bây giờ em đang bị chậm…rất nhiều bước.
Thiên Tư bỗng dưng im lặng. QUả thật là nhờ có DU DU, cậu ta mới có động lực học, và có điều gì đó sôi sục trong lòng, thúc giục THiên Tư chấp nhận lời đề nghị của Thiên Tử. Cậu ta rất muốn được nhìn Du DU ngồi kế bên, được ngắm cô ấy lúc ngủ gật, cãi nhau với cô ấy hằng ngày. Những ngày nay, Thiên Tư cố gắng tránh né tình cảm của mình, và cố tình lạnh nhạt với Du DU, nhưng điều đó lại làm lòng cậu ta lại càng thêm nặng nề. Nếu cứ như lúc trước, quan hệ chủ tớ, gia sư và học trò, có lẽ sẽ tốt hơn. “Nhưng sao anh Thiên Tử lại nói rằng mình chậm…nhiều bước, chẳng lẽ anh ta nhận ra mình là kẻ thua cuộc?”
- Quả thật người ta nói anh có thể đóan được suy nghĩ của mọi người. Em đồng ý điều kiện đó.
- Ok, vậy tốt, chờ kết quả của em.
NÓi rồi THiên Tử rời phòng, Thiên Tư thả mình dài xuống giường. Kể từ hôm nay cậu ta phải tự ôn luyện, và lọt vào top 20 nhờ vào năng lực của mình, tất cả chỉ để có thời gian gần Du Du…như vậy là quá đủ.
THiên Tử mỉm cười sau cánh cửa. “Như vậy là cách để giúp Thiên Tư tăng hạng tốt nhất mà không cần kèm cặp gì..”
***
Du Du dậy từ sáng tinh mơ và bước vào bếp. Nó nhờ bà Khaly cho nó mượn bếp để làm bánh ngọt cho Đại Thiếu gia. Không hiểu sao cậu ta lại kêu nó làm thứ bánh này, mà bắt buộc phải là ngày hôm nay cơ chứ.
- Ủa Du Du, em cũng làm bánh ngọt à, làm cho ai vậy?
- Dạ, cho đại thiếu gia!
- Trời, em thích cậu ta rồi sao?
- Làm gì có, cậu chủ kêu em làm mà.
- ồ, vậy mà chị tưởng…
- Tưởng gì kì vậy, chỉ là cái bánh ngọt thôi mà, đâu phải làm cho người nào là thích người đó cơ chứ? Mà
chị vào đây làm gì vậy, cũng cầm bột nữa, tính làm bánh nữa hả?
- ủa em không biết gì thật hả?
Mặt Du Du ngơ ngác, chị Uyển Thanh thì đang phì cười, có lẽ Du Du ở Đum Cha nên không biết truyền thống về ngày này ở Chu Rung.
- Chuyện gì mà chị không nói, chỉ đứng cười vậy?
- Hôm nay là “Ngày bánh ngọt”.
- Ngày bánh ngọt?
- Đúng vậy, các cô gái vào ngày này sẽ làm bánh ngọt cho người con trai mà mình thích, và người con trai mà mình biết ơn…Không nhất thiết là tình yêu, mà có thể là mình đã mang ơn gì đó, cần cám ơn thì đều có thể tặng bánh, nên cũng có thể tặng đến 4,5 hoặc có khi 10 người nếu mình nghĩ ra. Và điều đặc biệt là người con trai được tặng nhất định phải nhận, và không
Đánh giá của bạn là góp ý quan trọng giúp Admin nâng cao chất lượng bài viết !
Liên quan | Khác
Ngoan, Anh Yêu Em (Orange Quất Tử) ( lượt xem)
• LIÊN HỆ - HỖ TRỢ
Email: vuahaitac81@gmail.com
SDT: 01692231944 [SMS]