* Thông báo Vào giờ cao điểm nếu xảy ra lỗi timeout thì mọi người refresh lại trình duyệt nhé, lỗi này của nhà sản xuất mình sẽ cố gắng sửa lại trong thời gian sớm nhất. Mong mọi người thông cảm!
Bấm like để theo dõi goctai4u !
Ngoan, Anh Yêu Em (Orange Quất Tử)
Pein (Admin) [On] 17.12.2015 / 15:22:32 |
t con mưa xuân rửa sạch hủ vị trên người nàng, đem tâm hồn mờ mịt của nàng cọ rửa sạch sẽ.
Nàng kéo hành lý đi, bước đi nhẹ nhàng, bộ dạng thanh thản từ từ đi trên đường, trên mặt vẻ mặt tự nhiên nhẹ nhõm, khóe miệng uốn lên một độ cong nho nhỏ, đầu tóc dính nước mưa đã ướt nhẹp, các sợi tóc bết lại với nhau ôm sát mặt cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn một đôi mắt to linh động chớp chớp nhìn hai bên đường, cười đến có chút nghịch ngợm.
Một chiếc xe thể thao màu bạc, khí phách vô cùng cao quý nhãn hiệu Maserati Coupe dừng lại sau lưng nàng một chỗ cách chừng mười thước. Trong xe một người đàn ông một tay cầm tay lái, một cánh tay khoác lên ngoài cửa sổ, ngón tay đang kẹp chặt một điếu xì gà, mấy phút đồng hồ mới hít một hơi thuốc, động tác ưu nhã, sắc mặt trầm tĩnh, một đôi mắt trong trẻo đen nhánh, thâm thúy, sắc bén như chim ưng, gắt gao nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Điện thoại di động trong túi áo rung hai tiếng, Lăng Khiên mắt như cũ ngó chừng phía trước, mặt không chút thay đổi móc điện thoại ra, liếc mắt một cái nhìn số điện thoại gọi đến, trong mắt ánh lên một tia nhu tình, áp điện thoại vào tai, trên mặt tái nhợt thay bằng nụ cười ôn nhu.
“Yên nhi.” Giọng nam trầm thấp, thuần hậu, ôn hòa nhưng vô cùng gợi cảm.
“Khiên, em đã làm một bữa ăn khuya, anh chừng nào trở về vậy?”
Lăng Khiên mí mắt nhẹ giơ lên một chút nhìn cô gái đứng ở ven đường đang chờ xe phía trước, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Tối nay anh muốn làm thêm giờ, em ngủ trước đi, đừng chờ anh.”
“Khiên, em không ngoan sao?”
Lăng Khiên cười cười “Không có, Yên nhi rất biết điều.”
“Vậy tại sao gần đây anh luôn muốn làm thêm giờ vậy?”
Lăng Khiên bật cười: “Chuyện làm ăn thôi mà.” Dừng lại một chút rồi nói nốt một câu “Ngày mai anh đưa em quay trở về trường học.”
Người bên kia nghe vậy ậm ừ, rồi ngắt điện thoại.
Lăng Khiên thu điện thoại, bất đắc dĩ cười một tiếng, lái xe tiến lên phía trước một chút , dừng lại trước một thân ảnh đang run lên vì lạnh, nhoài người ra ngoài cửa xe, cười đến phong khinh vân đạm “Mỹ nữ đi nơi nào vậy? Tôi tiễn em một đoạn đường nhé.”
Đồng Yên kinh ngạc một chút, chờ thấy rõ người, mới khẽ nhíu mày lùi lại phía sau “Thật xin lỗi, tôi không quen anh.”
Lăng Khiên cằm chống trên cánh tay cười khẽ “Phải vậy không? Tôi lại cho rằng hai ta đã quen biết nhau từ trước rồi kia.”
Đồng Yên mày nhíu lại càng chặt hơn, hít sâu một hơi mới lên tiếng “Em thật không nhận ra anh, Lăng Khiên!”
Lăng Khiên nhìn vẻ mặt ra vẻ trấn tĩnh của cô, khóe miệng lại cong lên một nụ cười, thân thể thon dài từ từ trở về trên ghế dựa, ngón tay nhẹ nhàng gõ tay lái, vẻ mặt có chút mệt mỏi ngó chừng phía trước nhìn trong chốc lát, sau đó quay đầu, mang theo nụ cười thản nhiên mở miệng: “Đồng Yên, nếu như tìm không được công việc, em có thể tới Viễn Đông. Anh chờ em.” Sau đó, khẽ gật đầu, lượn một đường cua rất đẹp, và rời đi.
Hết chương 1
Chương 2: Em không muốn yêu anh nữa.(1)
Editor: Vitamin B2
Đồng Yên ngó chừng đèn xe biến mất trong nháy mắt, thất thần trong chốc lát. Anh ta làm sao biết mình không tìm được công việc? Không tệ nha!
Kể từ khi quyết định rời xa Tiếu Diệc Trần, cô âm thầm đăng sơ yếu lí lịch của mình ở trên mạng để tìm việc làm, nhưng đến một cuộc phỏng vấn qua điện thoại cũng không nhận được. Ngành cô học lại báo chí. Tập đoàn Trần Dương của Tiếu Diệc Trần giao tiếp với một phần ba giới truyền thông của thành phố G, cô sẽ tránh những công ty này, mà còn lại toàn những công ty quá nhỏ cô lại không muốn đi. Các công ty lớn ít nhiều cũng có người của Trần Dương lui tới, cho nên số công ty cho cô lựa chọn cũng không nhiều lắm.
Mà tốc độ phát triển của tập đoàn Viễn Đông làm cho người ta không kịp thở (chắc lưỡi hít hà). Công ty này mới mở ra được hai năm nhưng đã có thể cùng Trần Dương tranh giành thị trường. Hơn nữa, nhiều người cũng nhìn ra được Viễn Đông trọng kim là đầu tư phát triển, chiến đấu ở các chiến trường truyền thông, chính là hướng về phía Trần Dương đi. Mấy lần đại hình bày ra hoạt động, cũng là muốn nói rõ cùng Trần Dương đoạt chén cơm.
Đồng Yên lắc đầu. Cô chắc là sẽ không đi Viễn Đông, cho dù cô không ở cạnh Tiếu Diệc Trần nữa thì cô cũng sẽ không đi tìm nơi nương tựa bên Lăng Khiên. Tiếu Diệc Trần đối với Lăng Khiên luôn mang địch ý. Vì thế nên hai công ty sẽ có nhiều lần quyết đấu, khi cô làm một trong hai công ty này cô có thể không tỉnh táo được để xử lý công việc, sợ rằng mỗi lần đều ở thế hạ phong làm công ty nào cũng tổn thất nghiêm trọng.
Đồng Yên đi xe đến một nhà trọ hơi cũ. Một tuần trước, cô thuê một phòng trọ nhỏ ở chỗ này. Đây là một căn phòng gồm một phòng khách và một phòng ngủ, wallpaper mỏng màu vàng nhạt, ghế salon thước màu trắng, một chú heo con khả ái màu hồng nhạt, xinh xắn thoải mái nằm trên salon, bàn trà cùng kệ TV đều màu đen, phòng ốc không lớn nhưng lại ấm áp. Đồng Yên lần đầu tiên nhìn thấy đã có cảm giác rất thân thiết.
Sau khi tắm rửa xong, Đồng Yên ngồi trên chiếc giường ngủ lớn, mở máy vi tính ra, di động của cô bỗng nhiên vang lên. Tim cô nhảy thình thịch mấy cái, thấy trên màn hình hiện lên một cái tên, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm nhấn nút nghe.
“Thiến Thiến, sao giờ này lại gọi điện cho tớ vậy?” Ngoài Du Thiến Thiến ra, Đồng Yên ở thành phố này không liên lạc với nhiều người lắm.
“Cậu lại đang ngủ đấy à?” Thanh âm của Thiến Thiến ngọt ngào, ẩn chứa ý cười.
“Không có. Tìm tớ có chuyện gì à?”
“Thời gian trước không phải cậu nhờ tớ tìm hộ một công việc sao? Công ty của chúng tớ vừa thiếu một vị trí phóng viên, tới hôm nay vừa nói chuyện với Tổng biên tập, ông ấy mới vừa gọi điện cho tớ nói rằng muốn nói chuyện với cậu một chút. Cậu có muốn nhận hay không?”
“A! Thật không? Tớ đương nhiên là có muốn nhận rồi. Tớ hôm nay vừa rời khỏi nơi ở của Tiếu Diệc Trần, nếu không tìm được việc làm, tớ liền nên uống gió Tây Bắc (
Nàng kéo hành lý đi, bước đi nhẹ nhàng, bộ dạng thanh thản từ từ đi trên đường, trên mặt vẻ mặt tự nhiên nhẹ nhõm, khóe miệng uốn lên một độ cong nho nhỏ, đầu tóc dính nước mưa đã ướt nhẹp, các sợi tóc bết lại với nhau ôm sát mặt cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn một đôi mắt to linh động chớp chớp nhìn hai bên đường, cười đến có chút nghịch ngợm.
Một chiếc xe thể thao màu bạc, khí phách vô cùng cao quý nhãn hiệu Maserati Coupe dừng lại sau lưng nàng một chỗ cách chừng mười thước. Trong xe một người đàn ông một tay cầm tay lái, một cánh tay khoác lên ngoài cửa sổ, ngón tay đang kẹp chặt một điếu xì gà, mấy phút đồng hồ mới hít một hơi thuốc, động tác ưu nhã, sắc mặt trầm tĩnh, một đôi mắt trong trẻo đen nhánh, thâm thúy, sắc bén như chim ưng, gắt gao nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.
Điện thoại di động trong túi áo rung hai tiếng, Lăng Khiên mắt như cũ ngó chừng phía trước, mặt không chút thay đổi móc điện thoại ra, liếc mắt một cái nhìn số điện thoại gọi đến, trong mắt ánh lên một tia nhu tình, áp điện thoại vào tai, trên mặt tái nhợt thay bằng nụ cười ôn nhu.
“Yên nhi.” Giọng nam trầm thấp, thuần hậu, ôn hòa nhưng vô cùng gợi cảm.
“Khiên, em đã làm một bữa ăn khuya, anh chừng nào trở về vậy?”
Lăng Khiên mí mắt nhẹ giơ lên một chút nhìn cô gái đứng ở ven đường đang chờ xe phía trước, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Tối nay anh muốn làm thêm giờ, em ngủ trước đi, đừng chờ anh.”
“Khiên, em không ngoan sao?”
Lăng Khiên cười cười “Không có, Yên nhi rất biết điều.”
“Vậy tại sao gần đây anh luôn muốn làm thêm giờ vậy?”
Lăng Khiên bật cười: “Chuyện làm ăn thôi mà.” Dừng lại một chút rồi nói nốt một câu “Ngày mai anh đưa em quay trở về trường học.”
Người bên kia nghe vậy ậm ừ, rồi ngắt điện thoại.
Lăng Khiên thu điện thoại, bất đắc dĩ cười một tiếng, lái xe tiến lên phía trước một chút , dừng lại trước một thân ảnh đang run lên vì lạnh, nhoài người ra ngoài cửa xe, cười đến phong khinh vân đạm “Mỹ nữ đi nơi nào vậy? Tôi tiễn em một đoạn đường nhé.”
Đồng Yên kinh ngạc một chút, chờ thấy rõ người, mới khẽ nhíu mày lùi lại phía sau “Thật xin lỗi, tôi không quen anh.”
Lăng Khiên cằm chống trên cánh tay cười khẽ “Phải vậy không? Tôi lại cho rằng hai ta đã quen biết nhau từ trước rồi kia.”
Đồng Yên mày nhíu lại càng chặt hơn, hít sâu một hơi mới lên tiếng “Em thật không nhận ra anh, Lăng Khiên!”
Lăng Khiên nhìn vẻ mặt ra vẻ trấn tĩnh của cô, khóe miệng lại cong lên một nụ cười, thân thể thon dài từ từ trở về trên ghế dựa, ngón tay nhẹ nhàng gõ tay lái, vẻ mặt có chút mệt mỏi ngó chừng phía trước nhìn trong chốc lát, sau đó quay đầu, mang theo nụ cười thản nhiên mở miệng: “Đồng Yên, nếu như tìm không được công việc, em có thể tới Viễn Đông. Anh chờ em.” Sau đó, khẽ gật đầu, lượn một đường cua rất đẹp, và rời đi.
Hết chương 1
Chương 2: Em không muốn yêu anh nữa.(1)
Editor: Vitamin B2
Đồng Yên ngó chừng đèn xe biến mất trong nháy mắt, thất thần trong chốc lát. Anh ta làm sao biết mình không tìm được công việc? Không tệ nha!
Kể từ khi quyết định rời xa Tiếu Diệc Trần, cô âm thầm đăng sơ yếu lí lịch của mình ở trên mạng để tìm việc làm, nhưng đến một cuộc phỏng vấn qua điện thoại cũng không nhận được. Ngành cô học lại báo chí. Tập đoàn Trần Dương của Tiếu Diệc Trần giao tiếp với một phần ba giới truyền thông của thành phố G, cô sẽ tránh những công ty này, mà còn lại toàn những công ty quá nhỏ cô lại không muốn đi. Các công ty lớn ít nhiều cũng có người của Trần Dương lui tới, cho nên số công ty cho cô lựa chọn cũng không nhiều lắm.
Mà tốc độ phát triển của tập đoàn Viễn Đông làm cho người ta không kịp thở (chắc lưỡi hít hà). Công ty này mới mở ra được hai năm nhưng đã có thể cùng Trần Dương tranh giành thị trường. Hơn nữa, nhiều người cũng nhìn ra được Viễn Đông trọng kim là đầu tư phát triển, chiến đấu ở các chiến trường truyền thông, chính là hướng về phía Trần Dương đi. Mấy lần đại hình bày ra hoạt động, cũng là muốn nói rõ cùng Trần Dương đoạt chén cơm.
Đồng Yên lắc đầu. Cô chắc là sẽ không đi Viễn Đông, cho dù cô không ở cạnh Tiếu Diệc Trần nữa thì cô cũng sẽ không đi tìm nơi nương tựa bên Lăng Khiên. Tiếu Diệc Trần đối với Lăng Khiên luôn mang địch ý. Vì thế nên hai công ty sẽ có nhiều lần quyết đấu, khi cô làm một trong hai công ty này cô có thể không tỉnh táo được để xử lý công việc, sợ rằng mỗi lần đều ở thế hạ phong làm công ty nào cũng tổn thất nghiêm trọng.
Đồng Yên đi xe đến một nhà trọ hơi cũ. Một tuần trước, cô thuê một phòng trọ nhỏ ở chỗ này. Đây là một căn phòng gồm một phòng khách và một phòng ngủ, wallpaper mỏng màu vàng nhạt, ghế salon thước màu trắng, một chú heo con khả ái màu hồng nhạt, xinh xắn thoải mái nằm trên salon, bàn trà cùng kệ TV đều màu đen, phòng ốc không lớn nhưng lại ấm áp. Đồng Yên lần đầu tiên nhìn thấy đã có cảm giác rất thân thiết.
Sau khi tắm rửa xong, Đồng Yên ngồi trên chiếc giường ngủ lớn, mở máy vi tính ra, di động của cô bỗng nhiên vang lên. Tim cô nhảy thình thịch mấy cái, thấy trên màn hình hiện lên một cái tên, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm nhấn nút nghe.
“Thiến Thiến, sao giờ này lại gọi điện cho tớ vậy?” Ngoài Du Thiến Thiến ra, Đồng Yên ở thành phố này không liên lạc với nhiều người lắm.
“Cậu lại đang ngủ đấy à?” Thanh âm của Thiến Thiến ngọt ngào, ẩn chứa ý cười.
“Không có. Tìm tớ có chuyện gì à?”
“Thời gian trước không phải cậu nhờ tớ tìm hộ một công việc sao? Công ty của chúng tớ vừa thiếu một vị trí phóng viên, tới hôm nay vừa nói chuyện với Tổng biên tập, ông ấy mới vừa gọi điện cho tớ nói rằng muốn nói chuyện với cậu một chút. Cậu có muốn nhận hay không?”
“A! Thật không? Tớ đương nhiên là có muốn nhận rồi. Tớ hôm nay vừa rời khỏi nơi ở của Tiếu Diệc Trần, nếu không tìm được việc làm, tớ liền nên uống gió Tây Bắc (
Đánh giá của bạn là góp ý quan trọng giúp Admin nâng cao chất lượng bài viết !
Liên quan | Khác
doc truyen teen | Này Em Gái ... Anh Yêu Em ( lượt xem)
Nếu anh có tấm bằng đại học, em sẽ quay về với anh ( lượt xem)
Nếu anh từng yêu em… ( lượt xem)
Truyện Ngắn - Ngày Anh Im Lặng ( lượt xem)
ngốc à ! anh yêu em thật đấy không đùa đâu ( lượt xem)
• LIÊN HỆ - HỖ TRỢ
Email: vuahaitac81@gmail.com
SDT: 01692231944 [SMS]